Có lẽ hiếm có dân tộc nào như dân tộc chúng ta, trải qua nhiều đoạn trường đến vậy; độc lập phải đổi bằng nước mắt, xương máu của biết bao thế hệ cha ông, tự do cho nhân dân phải đổi bằng bao đấu tranh, mất mát. Hạnh phúc hôm nay, với người dân Việt là vô giá, khát vọng giữ gìn Hoà Bình bởi vậy cũng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Ngày giải phóng đất nước có lẽ sẽ hân hoan và nhiều niềm vui hơn thế, nhưng giờ đây cả nước đang hướng ánh mắt về khúc ruột miền Trung, câu chuyện cá chết dọc ven biển miền Trung dường như đã trở thành một nỗi ám ảnh. Nhưng những ngày này, đã có một Việt Nam rất khác lưu lại trong tâm trí tôi.
Có một Việt Nam khốn khó trong ánh mắt đau đáu của người dân biển miền Trung, với những gánh nặng mưu sinh đang đè nặng lên vai. Những ngư dân một đời bám biển, sống được nhờ biển, giờ đây họ biết sẽ phải mưu sinh như thế nào? Trên khắp các trang mạng, tôi đọc được biết bao dòng tâm sự lo lắng với nỗi niềm của người dân biển. Cảm xúc ấy đi vào thơ ca, âm nhạc, tìm thấy sự đồng điệu của biết bao người. Câu chuyện buồn nơi vùng biển nghèo đã trở thành nỗi niềm chung của triệu triệu con người.
Phó Thủ tướng Trịnh Đình Dũng thăm hỏi, động viên ngư dân tại cảng cá Cửa Tùng, huyện Vĩnh Linh, tỉnh Quảng Trị. Ảnh: VGP/Xuân Tuyến |
Và cũng chưa bao giờ có một Việt nam đoàn kết, đồng lòng đến thế. Đằng sau sự mất mát của vùng biển miền Trung, người Viêt không đứng nhìn nỗi đau đi qua, cũng bớt đi những lời chỉ trích, than trách, kêu đòi. Thay vào đó, là tiếng nói chung sức chung lòng từ trên xuống dưới, giúp đỡ đồng bào mình. Ở đó, có sự vào cuộc của Chính phủ bằng những chủ trương đúng đắn: thu mua cá đánh bắt xa bờ; kiểm định chất lượng và cấp giấy chứng nhận hải sản an toàn cho người dân biển; phát gạo, lương thực, ủng hộ cho bà con vùng biển,... Hình ảnh những vị lãnh đạo tắm biển chào đón mùa du lịch mới là lời khẳng định có ý nghĩa nhất, xua tan mọi nghi ngờ trước các luồng thông tin trái chiều và nỗi lo sợ của người dân.
Và cũng chính từ những ngày này, tôi mới biết đến những con người Việt Nam mạnh mẽ, can trường đến thế. Ở đó, cũng có sự vào cuộc của cả những người dân bình thường, như tôi, như bạn. Họ cũng như chúng ta, họ không có nhiều, nhưng điều mà họ làm cho ngư dân vùng biển, có thể rồi đây sẽ tạo nên những điều kỳ diệu. Tôi cảm phục trước những ý tưởng tập hợp bạn bè anh em thu mua cá chết tại các vùng biển với giá cao hơn giá của thương lái Trung Quốc để gom cá về cho chính quyền xử lý. Càng cảm phục hơn trước hình ảnh người đàn ông vùng biển có vóc dáng nhỏ gầy khắc khổ, ông cũng như bao người dân biển, trắng tay sau câu chuyện "cá chết", nhưng cũng chính ông đến từng nhà vận động bà con cùng thu gom cá chết về xử lý, vận động bà con "bình tĩnh chờ chính quyền". Ánh mắt tràn đầy niềm tin của người đàn ông ấy khi nhìn về phía biển và những điều mà ông đã nói trong buổi chiều muộn, có lẽ sẽ còn ám ảnh tôi mãi về sau...
Có thể sau câu chuyện này, đâu đó, còn những điều mà chính tôi, chính bạn còn chưa đồng tình; còn những câu hỏi chưa tìm thấy lời đáp; còn nhiều vấn đề chúng ta không thể tự mình giải quyết. Nhưng hơn tất cả, chính sự mạnh mẽ và đồng lòng của người dân Việt mình mới là sức mạnh tạo nên những điều kỳ diệu cho chính chúng ta.
Mai Anh
Mai Anh